TIỂU THUYẾT (tự sáng tác)

ĐỢI CHỜ



Cô bé nhà bên có đôi mắt buồn
Làm ta ngơ ngẩn muốn qua làm quen
Đặt bút viết hai câu thơ Tùng giật mình. Tùng đang làm bài cơ mà chứ đâu có làm thi sĩ đâu à? rồi Tùng quay qua ngắm sao. Tùng cũng không biết từ bao giờ mình chuyển góc học tập ra cửa sổ, để mỗi khi học xong Tùng ngước lên ngắm ngàn vì sao hay ngắm cô bé lọ lem bên nhà hàng xóm cũng không biết nữa.
Lâu nay có bao giờ Tùng thấy cửa sổ ấy mở đâu, bởi bên ấy đâu có ai ngoài hai cô ở góa năm nay hơn 40 tuổi không chồng con, sáng đi làm tới chiều tối mới về, đi làm về mệt thì ngủ chứ có ngắm trăng sao gì đâu mà mở cửa sổ, bổng dưng mấy tháng nay cô bé lọ lem lại xuất hiện trong cánh cửa ấy làm Tùng phải ngẩn ngơ dù biết rằng cô bé cũng chẳng đẹp gì.
Đang suy nghĩ vẫn vơ em gái Tùng bước lên và cất giọng hoàng oanh của nhỏ:
_ Anh hai làm gì ngơ ngẩn như vừa bị ai hốt hồn vậy? chị Thúy Quyên tìm anh ở dưới nhà kìa.
_ Vậy à? xuống dưới bảo cô ấy chờ anh một chút
Em gái quay đi Tùng khép cửa sổ lại và đi xuống cầu thang, nhìn thấy Thúy Quyên chàng ta niềm nở:
_ Chào cô bé ! đợi anh có lâu không? em đến đây một mình à?
_ Dạ em đến một mình, anh có rãnh không đi chơi với em một chút.
Không đợi Tùng trả lời Quyên nắm tay anh kéo ra xe, anh vỗ đầu cô bé và bảo:
Em dám áp đảo anh nha tha cho em lần này đó.
_ Thúy Quyên cười híp mắt.
_ Nếu em hổng kéo anh thì anh cũng hổng đi vậy về nhà tụi bạn em nó coi em ra gì?
_ Tùng kêu lên một tiếng : Ồ! hóa ra em đang đánh cuộc anh đó à?
_ Quyên vênh mặt và phân bua: không phải đánh cuộc mà là cử người uy tính nhất đến mời anh dùng chè tập thể thôi à.
_ Vậy sao em hổng nói trước cho anh hùng với, giả sử như anh mua đường hay mua đậu nè.
_ Quyên cười xòa: em đâu có biết anh có lòng hảo tâm như vậy?
_ Tùng kêu lên: Đúng là con gái.
Rồi cả hai cùng cười, Tùng ngồi trên chiếc xe đạp thả đều đôi chân miệng huýt sáo như đang hài lòng về một điều gì đó
Đêm ấy 10 giờ Tùng mới về đến nhà, cửa sổ nhà hàng xóm vẫn mở, anh tự hỏi cô bé lọ lem học gì mà đêm nào cũng ngồi viết đến khuya như vậy? thỉnh thoảng cô bé ngẩn lên nhìn trời rồi lại cười một mình, nụ cười sao mà dễ ghét quá khiến cho anh có tính tò mò từ bao giờ không biết nữa, dù anh biết mày râu mà có tính tò mò thì rất xấu nhưng cũng phải chịu thôi cũng tại cô bé Lọ Lem đó mà
Cô bé đi học về thả bộ trên đường , vai quẩy cặp , miệng lép nhép, tay xé lá cây trong tư thế giận dỗi. Tùng ngồi trên xe cho ga nhỏ xuống chạy chầm chậm đến cô bé, anh cất tiếng hỏi:
_ Chào cô bé Lọ Lem làm gì mà nhăn nhó thế? lên anh chở về nào.
Không cần!
Rồi như sực nhớ điều gì cô bé quay lại hỏi với giọng đanh đá:
_ Cái gì? Mặt tôi vầy đây mà anh gọi cô bé Lọ lọ lọ Lem hả? anh có hoa mắt như thầy bói mù hông?
Nhìn cô bé giận dỗi sao mà dễ thương quá. Anh chỉ đùa thôi mà sao phản ứng dữ vậy? cô bé tên gì cho anh biết được hông? Anh ở gần nhà cô bé đây mà.
Nghe Tùng nói ở gần nhà cô bé dịu xuống một chút quay qua nhìn Tùng cười cầu hòa:
_ Anh hỏi em tên gì hả? em tên…ừa tên Lọ Lem đó. Còn anh có phải là cái thằng Phò mã Nhái hông?
Thấy cô bé cũng hơi lém lĩnh anh liếc xéo cô bé:
_ Nếu anh là phò mã nhái thì công chúa út chắc chắn là em rồi, thôi mời công chúa lên xe anh chở về.
_ Cô bé vênh mặt lên bảo: về thì về sợ ai, mà anh tên gì vậy? anh học trường nào sao em đi học có thấy anh đâu?
Anh vừa điều khiển xe vừa trả lời như có vẻ trách móc: hồi nãy giờ mới chịu hỏi về anh, anh tên Tùng túng tung Đại Học Y Khoa năm thứ 2, cô bé vô tâm quá làm sao thấy anh được chứ anh thì thấy cô bé từ sang đến 12 giờ đêm đó, à mà cô bé học gì mà đêm nào cũng thức tới khuya vậy?
Cô bé bối rối trước sự quan tâm vô kỷ luật của Tùng nên trả lời bẻn lẻn:
_ Dạ Diệu Như đâu có viết gì tại buồn lấy bút quậy trời trăng vậy mà, Anh cũng biết đó sinh viên sư phạm bài vỡ cũng đâu có nhiều.
Đang chạy Tùng quay mặt lại đằng sau xuýt nhào và bảo: té ra cô bé tên là Diệu Như, cái tên dễ thương đấy hổng biết có cho Đang Tùng này thương hông nhỉ?
Diệu Như ngượng đỏ mặt bước xuống xe chạy thẳng vào nhà không cảm ơn một câu Đang Tùng nhìn theo mỉm cười.
Đêm đó vẫn như thường lệ Diệu Như vẫn viết nhưng cửa sổ vẫn đóng bưng không mở nữa. Tùng không nhìn thấy được cô bé nên thả dọc theo phố , cũng không biết từ bao giờ anh gán ép cho Diệu Như cái tên Lọ Lem mà anh cho rằng rất đáng yêu. Gió hắt hiu nhẹ nhàng làm sao xuyến long anh, anh vẫn bước theo tiếng thì thầm của phố chợ , anh không hiểu tại sao anh lại buồn chỉ vì cửa sổ nhà hang xóm không mở, anh đi bước theo chiều gió cuốn, anh cũng không biết từ bao giờ anh đứng trước cửa nhà người bạn thân, anh kê tay gõ cửa đứng trước anh là người con trai khá lịch sự kéo anh vào nhà.
_ Sao? Bộ có tâm sự hả ông tướng? nhìn mặt là biết hai người đang giận nhau phải không?
Nghe bạn hỏi anh để lộ vẻ ngạc nhiên:
_ Hai người nào giận nhau?
_ Thôi đừng giả bộ ngây thơ nữa, Thúy Quyên thương ông lắm đó đừng giận cô ấy tội nghiệp anh bạn ạ.
Đang Tùng cười khanh khách rồi nghiêm giọng:
_ Ai nói với mày tao với Quyên vậy? mày lầm rồi đó Hoài Đông ạ, tao chỉ xem Quyên như Bội Ngọc em gái tao thôi.
Hoài Đông trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó rồi ngước lên hỏi Đang Tùng
_ Quyên không phải là người yêu của mày chứ? Mày nói thật?
Tùng im lặng gật đầu Hoài Đông tiếp lời:
_ Tao mết Thúy Quyên lắm nhưng nhỏ ấy chỉ để ý đến mày làm tao cũng hơi buồn, hôm đi bến Ninh Kiều nhỏ ấy luôn nhắc đến tên mày, còn mày thì…nói đến đây Hoài Đông lại thở dài nhìn Đang Tùng hỏi câu xuyên toạc.
_ Sao mấy rày mày ít đi chơi quá vậy? hay đang săn đuổi mục tiêu?
_ Mục tiêu gì đâu, ngang nhà tao xuất hiện cô bé Lọ Lem đang học Đại Học sư phạm làm tao ngơ ngẩn mấy tháng nay, mới tình cờ làm quen hôm qua nhưng tao bối rối quá không biết làm sao để chinh phục.
_ Cô bé Lọ Lem mà mày phải ngẩn ngơ à?
Hoài Đông ngạc nhiên đến sửng sờ, bởi nói là Lọ Lem thì có gì mà đẹp đâu mà phải mết ngẩn ngơ nhưng anh kiệp trấn an mình vỗ vai bạn anh bảo
_ Tùng nè tình cảm thì từ từ chứ, ngày mai mày chở tao đi đến cô bé Lọ Lem của mày nghe ở gần thì sợ gì mà hổng dám qua.
_ Nhưng suốt ngày cửa nhà bên đó có mở đâu cô bé bên đó sống khép kín lắm
_ Mày ngốc quá Tùng ơi sở dĩ cô bé như vậy là vì mới lên thành chưa quen với lối sống ồn ào đó thôi, bây giờ để tao lấy xe đưa mày về rồi thứ bảy tao với mày làm bộ qua làm quen với cô bé yên tâm đi bạn tôi ơi.
Nói rồi Đông đưa Tùng về nhà, Tùng cũng yên lòng hơn khi biết rằng bên cạnh có Đông ủng hộ cơn gió nhẹ thổi vào mặt anh, anh như có một luống sống mới vừa len lõi vào tim anh.
 
Ngồi cắn bút suy nghĩ mong lung. Diệu Như nghĩ thế nào mở cửa sổ Tùng ở bên kia cũng nhìn sang nên cô bé bật đèn ngồi viết, cô bé không phải soạn bài mà là đang sang tác, cô bé quen rồi sống trong tưởn tượng, nhìn vào thì ai cũng bapr cô bé theo đuổi sự nghiệp văn chương nhưng thực tế thì không phải, cô bé viết để giải tri mà thôi. Đang viết ngon trớn có tiếng gõ cửa bên dưới nhà cô bé chạy xuống nhưng không dám mở cửa chỉ he hé nhìn một lỗ nhỏ ra ngoài và hỏi
_ Ai vậy? tìm ai trong nhà này?
_ Anh đây !Đang Tùng đây Diệu Như ơi cho anh vào với , mới giờ này mà đã đóng kín cửa rồi à?
Diệu Như mở cửa mời anh vào nhà
_ Em ít khi mở cửa lắm vì ở nhà một mình nên sợ…
Nói tới đó bổng dưng cô bé nhìn sang bạn của Tùng cô bé chưa kiệp mừng thì Hoài Đông đã ồ lên một tiếng
_ Ồ cô bé Diệu Như em ở đây à? Không hẹn mà gặp đó nha.
_ Anh Hoài Đông sao tình cờ quá vậy? lên đây ở không có ai quen mà gặp được an hem mừng quá, anh ở đâu có xa lắm không?
_ Anh ở nhà người chú nếu biết em ở đây anh đến chơi rồi. à hồi nãy em viết gì đó ? soạn bài à?
Cô bé lắc đầu không trả lời mà đem cuốn tập giấu, Hoài Đông cười cười
_ Lại làm thơ giải buồn nữa phải hông ?
Quay sang Đang Tùng anh nháy mắt và bảo
_ Con gái Xuân Diệu đó nếu mày có trồng cây si chạy sang Diệu Như dạy cho để trồng cây si cho vững.
Diệu Như hỏi cắc cớ
_ Nói vậy anh Đông đang ám chỉ Như trồng cây si đó phải không?
Diệu Như nhếch môi xí xọn bảo
_ mà xá gì anh Tùng trồng cây si à.
_ Anh hả? phò mã Nhái đã có công chứ út rồi tham chi nữa trồng cây si
_ Ủa ? công chú út đâu tao hổng thấy chỉ thấy chàng Nhái đang đứng một chân trước mặt cô bé Lọ Lem đấy thôi.
Diệu Như hơi thẹn thùng trước thế tấn công của hai gã con trai nhưng cô bé cũng rất bình tĩnh đáp trả
_ Hai anh đó nha sao chiếu tướng người ta hoài vậy? đánh cờ vua kiểu này hoàng hậu bị vua bắt là cái chắt rồi
Hoàng Đông nhíu mày
_ Cố bé này hoàng hậu là của vua thì bị vua bắt là lẽ đương nhiên có gì sai đâu à, còn Diệu Như thì sao nè? Có đồng ý làm hoàng hậu trong trái tim của Đang Tùng không?
Nghe Đông hỏi cô bé đỏ mắt những vẫn lém lĩnh liếc Đang Tùng cái rồi sẵn giọng
_ Í đâu có được, trong trái tim anh Tùng đâu có ông vua của Như đâu mà biểu Như phải làm hoàng hậu cơ chứ
Đang Tùng cười nhẹ một cái giọng rất dịu dàng bảo
_ Anh chỉ muốn chiếm ngự trái tim của Như thôi chứ anh hổng muốn làm ông vua của hoàng hậu đâu
Nghe câu đó cô bé thẹn đỏ mặt trái tim đánh thình thịch , cô bé giả vờ lãng sang chuyện khác
_ Anh Tùng với anh Đông học chung lớp hả? anh Đông bao giờ về thăm nhà?
_ Có lẽ tuần sau em ạ. Như về nhà hông? Hay tuần sau an hem mình cùng về. à nhà này nhà ai vậy em? ở nhà đi đâu vắng hết rồi?
Diệu Như cười ngây và bảo
_ Nãy giờ vào nhà đã lâu đến bây giờ anh mới hỏi đến người nhà, em ở đây với người cô hôm nay cô đi dự tiệc rồi anh ạ.
Đang vui vẻ Tùng ngước lên nhìn Như một cách âu ếm làm cho cô bé lung ta lung túng, thấy cô bé bối rối anh cười bảo
_ Diệu Như em đi uống cà fe với hai anh nhé
Diệu Như không biết từ chối như thế nào để anh không buồn nên cô bé ấp a ấp úng
_ Anh Đang Tùng Như xin lỗi anh đừng buồn nhen để dịp khác Như sẽ đi uống cà fe với anh còn bây giờ em phải giữ nhà. Cô về mà không thấy em ở nhà cô sẽ không hài lòng đâu anh thong cảm nhen.
_ Đúng rồi đó Tùng à mày thông cảm cho hoàn cảnh của Diệu Như, cô bé đang ở nhờ nhà người ta đó.
_ Vậy hôm nào anh qua rước em đi uống nước hay ăn kem gì đó bù hôm nay nghe. Bây giờ khuya rồi tụi anh về cho em nghỉ ngơi mai còn phải đến lớp nữa. chúc em ngủ ngon.
_ Vâng chức hai anh về vui vẻ, thỉnh thoảng đến thăm em anh Đông nhé cả anh Tùng nữa.
Mỉm cười Đông chào tạm biệt cô bé rồi ra về , Tùng bước đi mà nghe nặng bước chân, bao nhiêu câu nói tình ý của anh Diệu Như để ngoài tai , anh không biết cô bé vô tình hay cố ý cũng không biết nữa. Hoài Đông không nói gì để yên cho Tùng suy nghĩ anh không ngờ rằng Tùng còn bi lụy hơn cả anh khi bị Thúy Quyên hững hờ

Trời chiều đã nhạt Thúy Quyên một mình dạo bước, nhìn không gian tĩnh lặng Quyên thấy trong lòng mình có cái gì đó xó trộn. Quyên tự hỏi làm thân con gái sao mà khổ quá, yêu mà không dám nói , ôm nỗi nhớ nhung tự dày vò mình, tại sao trên đời này lại trớ trêu như vậy? “ trốn tình thì tình rượt, đuổi tình thì tình chạy” Thúy Quyên lặng lẽ ôm nỗi hờn ném cái nhìn khó chịu vào mặt trời khuất bóng như trách móc sao tạo hóa trớ trêu , cầm chiếc lá trên tay Quyên xé nát tự bao giờ mà chẳng hay. Hoài Đông đằng kia chạy xe tới nhìn gương mặt thiểu nảo của cô anh biết ngay cô đang nghĩ về Đang Tùng. 
_ Chào Quyên ! anh chở em được chứ? Xe đâu hôm nay cuốc bộ vậy em?
Quyên nhìn anh gượng cười và bảo
_ Tại hôm nay Quyên muốn đi bộ cho giãn gân vậy mà, anh đi đâu về vậy?
_ Anh hả? có đi đâu, chỉ tại hôm nay biết Quyên đi tản bộ nên anh lấy xe rước em về nè
Quyên chợt cười quên đi cái buồn đang vây kín
_ Anh đó nha chỉ giỏi nịnh đầm người ta thôi hà, sáng nay anh có đến nhà Đang Tùng hông? Anh Đông nè nghe nói cạnh nhà Tùng có cô bé dễ thương lắm hả?
Đông láy xe hướng về phía trước trả lời miển cưỡng
_ Con gái ai mà chả dễ thương, cô bé ấy cũng như em đấy thôi nhưng lại thua em về sắc đẹp lại hình thức nhưng em hỏi để làm gì?
Thúy Quyên nghe Đông so sánh như vậy cô bé hảnh diện đến kiêu kì buông ra những tiếng khinh khi đầy trắc ẩn cho lòng ghen tuông
_ Vậy mà anh Đang Tùng thương con nhỏ đó, nó có gì đánh để ảnh thương đâu chứ?
_ Vậy nó thương được mới hay chứ
Hoài Đông nói có vẻ khiêu khích, Thúy Quyên tức tối giận dỗi
_ Thiệt anh ấy ngốc ơi là ngốc
Hoài Đông ngửa mặt lên trời nửa đùa nửa thật
_ Vậy chứ em hổng có ngốc sao?và cả anh đây cũng ngốc luôn đó, tình yêu làm cho người ta khôn trở thành dại đó cô bé à, biết người ta không yêu mà vẫn một mực đeo đuổi đợi chờ. Đang Tùng nó không hiểu được tình cảm của em cũng như em đâu có cần biết anh yêu em đến mức nào? Em chỉ cốt làm sao mũi tên của em bắn vào trọng tâm của trái tim Đang Tùng là đủ.
Thúy Quyên thở dài
_ Có phải anh đang trách em không? Làm sao định nghĩa được tình yêu phải không anh? Nó huyền dịu đến kì dị, nó đáng yêu đến đáng ghét, vậy mà không ai có thể chối bỏ được, nhiều lần em muốn xua đuổi bóng hình anh Tùng ra khỏi tâm trí nhưng càng xua đuổi thì nó càng đeo theo anh ạ.
_ Anh hiểu em bởi vì chúng ta cùng hội cùng thuyền mà, anh hi vọng em sớm tịnh tâm đừng ngộ nhận tình cảm của Đang Tùng như trước nữa
_ Vâng ! em cảm ơn anh
Mãi trò chuyện cuối cùng cũng về đến nhà Thúy Quyên bước xuống xe đi vào nhà Đông nhìn theo tới khuất bóng mới vụt xe chạy đi
  Ngồi bên cửa sổ Diệu Như nhìn ra ngoài cửa lớp cô thấy các bạn cười nói vui vẻ chụm vào nhua bói toán khoa học. Diệu Như muốn bước xuống cũng chơi nhưng không hiểu sao cô lại ngồi yên đưa mắt nhìn lên đàn cò trắng đang lượng quanh trên không trung. Cô bé khẻ thở dài cầm bút lên biên

Cò trắng mi lượn về đâu
Để cho nắng hạ bắt đầu hoài xuân
Cớ sao Mặc Tử dửng dưng
Du sơn hải ngoại Mai Đình chờ trông
Đang ngơ ngẩn vì bài thơ dang vỡ bị vỗ vai Diệu Như giật thót người úp tập lại quay qua Thảo Mi ngồi chành miệng cười cô bé trách thương
_ Mày đó nha làm tao hết hồn hà, bữa nào tao yếu tim tao xỉu chết một bửa là mày no đòn
_ Xí…bắt quá tao nhảy vô làm con gái của má mày chứ gì, tao sẽ thay mặt đóng vai Mai Đình ngồi đợi ya trung nhân
Diệu Như ngạc nhiên
_ Nói vậy mày đã..
_ Tao đã đọc hết rồi, mày sao mà chung tình quá đời nay ai lại ngồi đợi kẻ xa lắc xa lơ như vậy chứ? Tao nghe tụi nó nói thằng Y Khoa nào đó nó mết mày lắm mà. À cái thằng cha nào hổm rày xuất hiện đưa rước mày về vậy? coi chẳng bằng ai mà gặp toàn là công tử không hà tao phát ghen với mày.
Diệu Như tròn xoe mắt
_ Mày nói hết chưa? Nếu mày thích tao làm mai cho. Anh ấy tên là Đang Tùng , tao xem anh ấy chẳng khác nào như anh hai của tao, tao biểu ảnh đừng đưa đón để tao tự về nhưng ảnh không chịu tao đành trìu ảnh, có người đưa đón ngốc soa mà từ chối hoài cho ảnh giận, miễn đừng lạm dụng tình cảm là được rồi có sao đâu.
_ Mày cũng đáo để chẳng vừa hèn chi anh ta chết mệt gì mày.
Hai cô bé đang chuyện trò thì có tiếng kẻng hết giờ ra chơi hai cô bé ngồi ngay ngắn vào bàn. Rồi buổi học cũng hết giờ hai cô bé bước ra khỏi cổng trường . Diệu Như tưởng hôm nay Đang Tùng không đợi về nên cô bé ngó quanh quẩn rồi bước qua lộ . Thảo Mi mỉm cười nói nhỏ
_ Diệu Như ổng chờ mày bên kia đường kìa
Diệu Như nhìn qua bên đường ngó Đang Tùng vẫy tay chào
_ Cô bé giận anh hả? sao hồi nãy chuẩn bị tư thế đi xe gân vậy?
Diệu Như chẳng nói gì chỉ cười thay câu trả lời rồi kéo Thảo Mi lại cô bé giới thiệu
_ Anh Đang Tùng đây là Thảo Mi bạn em
_ Chào Thảo Mi em có đi chung đường Diệu Như không? Hay là leo lên anh cùng đèo về
_ Dạ không anh ạ. Em với Như đi ngược đường, anh chở Như về đi em cũng về đây tạm biệt mai gặp lại nhé!
Nói rồi Mi bước đi thật nhanh qua phía đường bên kia, anh cười hài long khen lấy một câu
_ Thảo Mi dễ thương thật
Diệu Như tinh nghịch
_ Anh thích hông em làm mai nhỏ ấy cho anh
Anh lắc đầu bảo
_ Chỉ mình em là đủ rồi anh không đèo bồng đâu
Diệu Như tỏ vẻ không thích câu nói của anh
_ Anh nói vậy mà nghe được à? Anh có nhớ anh nói gì với em không? Nếu em không thích kết bạn thì anh xem như em gái thôi nhưng với điều kiện là hãy để anh chở em đi học. một là để anh khỏi buồn, hai là giúp anh tìm mọi cách xa lánh Thúy Quyên để chị ấy bằng long với tình yêu của Hoài Đông bây giờ anh nói vậy kể từ ngày mai em cóc cần anh đâu
Ngồi láy xe bên tai nghe giọng hờn dỗi của cô bé anh càng thương hơn, anh cho xe chạy chậm lại rồi anh dừng lại ở quán nước bên đường, hai người ngồi đối diện nhau anh nhìn Diệu Như chẳng nói điều gì , ánh mắt âu ếm của anh như đang phân minh dỗ dành cô bé, cô bé ngượng ngùng chống chế
_ Anh nói gì đi sao im lặng vậy?
Anh nhìn bang quơ ra đường để xem phải nói thế nào với cô bé bởi anh biết rõ cô nàng rất dễ bất đồng rồi anh quay lại cười cầu hòa.
_ Sao? Bộ còn giận anh hả? cho anh xin lỗi nha anh chỉ đùa thôi nếu em không thích thì anh sẽ không nói nữa chịu chưa?
Diệu Như nhoẻn miệng cười.
_ Ừa phải như vậy chứ, thôi em tha cho anh đó chỉ một lần duy nhất thôi nha anh hai
Nghe gọi bằng anh hai Đang Tùng thấy miệng đắng nghét hít một hơi thật nặng rồi thở ra để lấy lại tình thần
_ Nào mình về thôi cô em gái nhỏ của anh hai
Bước lên xe Diệu Như tràn ngập niềm vui như vừa trút được gánh nặng trong lòng cô không biết được Đang Tùng rất buồn nhìn vào khoảng xa trông của bầu trời mà thầm trách mình sao mà rút lại mối cột càng thắt hơn
Thời gian vùn vụt trôi qua. Hoài Đông và Thúy Quyên trở nên đôi bạn tình thắm thiết họ hạnh phúc như không thể rời nhau được, ba người họ vẫn thân nhau như ngày nào. Thúy Quyên cầm chiếc bóp vụt theo chiều tay đánh vụt đong đưa quay sang Đang Tùng cô hỏi
_ Anh Đang Tùng nè. Anh vẫn một mình lẽ bóng à? Em vẫn thường gặp Diệu Như dạo này trông nhỏ ấy buồn lắm.
Đang Tùng vẫn im lặng không nói gì, ba năm rồi sớm hôm gần nhau nhưng anh không hiểu thêm gì về Diệu Như cả. Hoài Đông thấy bạn im lặng chịu không nổi nắm tay bạn hỏi
_ Đến bây giờ mày vẫn còn yêu Diệu Như à?
Đang Tùng ngồi xuống tán cây vét mây nhìn trời
_ Tao sẽ quên nếu Diệu Như đi cùng với thằng con trai nào, đằng này ba năm liền học ở đây tao thấy cô ấy có mỗi mình Thảo Mi làm sao tao quên được.
Thúy Quyên chỉ tay vào trán ra chiều suy nghĩ cuối cùng Quyên cũng phán một câu
_ Hổng chừng Diệu Như có tâm sự đó chứ trên đời này hổng có cái cửa sắt nào mà mày râu mở không ra cả
Hoài Đông gật gật đầu
_ Cũng có thể lắm hay hôm nào mày gợi chuyện xem, Diệu Như là mẫu người rất dễ tâm sự nó là em gái của bạn tao nên cũng có đôi lần tao có tiếp xúc nhưng nói gì nói cũng đâu bằng mày ba năm nay tuy danh nghĩa anh em nhưng mày có rời cô bé đâu.
Đanh Tùng xua cây vịnh cành lá đứng lên
_ Cô bé không như mày nghĩ đâu, nhỏ gáp tao cho Thảo Mi đó, trước mặt tao không bao giờ Diệu Như để lộ gương mặt buồn y như rằng chẳng bao giờ có tâm sự thì đúng hơn.
_ À hay anh hỏi Thảo Mi thử xem nhất định sẽ tìm ra đáp án đó, bởi cũng là bạn gái lại thân nữa thế nào Diệu Như cũng bộc bạch nỗi lòng cho Thảo Mi hiểu để chia sẻ
Ý kiến của Quyên đôi mắt Tùng sáng lên như bắt được vàng
_ A ! thế mà anh không thông suốt tí nào hết, người ta nói trong quán ngoài sáng mà cảm ơn Quyên nha, bây giờ anh phải về ngay để gặp Thảo Mi.
Nói rồi Đang Tùng phóng xe một mạch về quên gửi lời chào bạn. Hoài Đông và Thúy Quyên nhìn nhau lắc đầu.
Cơn mưa chiều xối xả Diệu Như đi nhận giấy quyết định về gặp phải trời mưa nên ghé vào quán nước, cô chủ quán bước ra hỏi Như uống gì rồi nhìn cô bé trong đôi mắt ngạc nhiên, cô cũng không phản ứng bởi cô nghĩ đôi lúc người ta nhìn người giống người cũng là tự nhiên thôi mà. Cô bé gọi ly rau má xong nhìn hun hút ra đường để điếm xem bao nhiêu giọt nước mữa rơi xuống, cũng như để nhớ lại xem trong đời cô mi mắt phải đổ bao nhiêu giọt lệ, cô chủ quán để ly nước trước mặt Như nhưng nhìn thấy cô bé cứ dõi mắt nhìn ngoài trời cô nhắc khéo
_ Mời chị dùng nước ạ
Diệu Như giật mình quay lại
_ Cảm ơn chị để đó dùm em
Rồi Diệu Như ngồi khuấy ly nước cô chủ quán vẫn còn nhẫn nại đứng đó cô bé cảm thấy kì lạ nên hỏi
_ Chị muốn hỏi gì à?
Cô chủ quán nghe giọng nói hiền dịu nên kéo ghế ngồi xuống
_ Xin lỗi chị tôi tò mò chị có phải Diệu Như không?
_ Vâng ! sao chị biết tôi chị là ai?
Trước sự ngạc nhiên của Diệu Như cô chủ quán hơi ngại
_ Tôi là Thúy Quyên
Diệu Như ra chiều suy nghĩ rồi tươi cười
_ À ! tôi nhớ ra rồi có phải Thúy Quyên học trường luật phải không? Chị là bạn của anh Đông tôi nghe anh Đang Tùng nhắc chị hoài hôm nay mới gặp mặt, gia đình của chị ở đây à?
Thúy Quyên gật đầu
_ Gia đình tôi ở đây, còn em ở đâu có xa lắm không? À mà em đi đâu về mà mắc mưa vậy?
Diệu Như liếc mắt ra đường quan sát trời mưa rồi khẻ nói
_ Em đi nhận giấy quyết định thực tập về đến đây trời đổ mưa.
_ Cũng nhờ trời mưa chị em mình mới có dịp quen nhau hi vọng sau này sẽ than nhau hơn
_ Như cũng hy vọng vậy, à nếu chị có dịp về thăm nhà với anh Đông thì rủ anh ấy ghé nhà em chơi, anh ấy gần nhà em đó, thôi hết mưa rồi chị cho em gửi tiền
Thúy Quyên đẩy tay Diệu Như
_ Đã là chị em ai lại lấy tiền chỉ một ly nước hãy để chị đãi em ly nước làm quen nhé
_ Cảm ơn chị em về nhé !
_Ừa em về
Rồi Quyên gọi với theo
_ Mà Như này tính gì đi chứ để anh Đang Tùng đợi hoài hay sao
Diệu Như đạp xe mà ngẫm câu nói của Quyên hồi nãy, làm gì có chuyện đợi chờ giữa Tùng với cô chẳng phải Tùng đã nhất trí nhận cô là em gái rồi đó sao? Nhưng sao Thúy Quyên lại biết chuyện này? Đang suy nghĩ mong lung bất chợt nhìn thấy Đang Tùng cùng Thảo Mi trong rạp chiếu bóng bước ra, cô quay đi chỗ khác phớt lờ như không thấy lách xe đạp qua một ngã khác. Về đến nhà cô bé chạy đi tắm thay đồ ra ngồi trên xích đu và suy nghĩ mong lung, nghĩ đến ngày được đứng lớp làm cô giáo Diệu Như cười chế diễu mình mày còn trẻ con lắm Như ơi vừa lúc đó Thảo Mi và Đang Tùng bước vào , Đang Tùng lên tiếng
_ Làm gì mà cười một mình vậy cô bé?
_ A anh Tùng Với Thảo Mi mới đến đó à dạo này trông hai người hạnh phúc ghê nhỉ?
Thảo Mi xỉ vào trán bạn nhiếc yêu
_ Hai người hạnh phúc thì đã đàn đi còn mày đó một mình hà nhưng chẳng bao giờ tao thấy mày buôn, mày nghĩ gì mà mỗi khi tao thấy mày ngồi một mình mày đều cười vậy?
Diệu Như đứng lên giữ trạng thái vui vẻ
_ Tao nghĩ đủ thứ chuyện trên đời trong đó có mày với anh Tùng nữa, thôi vào nhà đi mình nói chuyện tiếp anh Túng nhá.
Nói xong cô bé nắm tay Vi vào nhà, Tùng cười hiền từ
_ Anh và Mi đến rủ em đi chơi đó Như à, chiều nay em có rãnh không đi với tụi anh nha, xem như là mình liên hoan chia tay tụi em đi thực tập vậy
Diệu Như phì cười
_ Anh chu đáo quá nhưng còn hai ba ngày nữa em mới đi mà gấp gì đâu anh, em mới đi mưa về hồi chiều nên trong mình không được khỏe hai người thong cảm cho Như nhen.
Đang Tùng thất vọng vì không mời được Như còn Thảo Mi giận dỗi nhăn nhó nguýt dài
_ Mày làm tao cụt hứng à, bộ tưởng tao thích rủ mày lắm hả? còn khuya hà chỉ tại anh Tùng muốn nói chuyện với mày thôi, thôi mình đi anh Tùng mình không sứng đáng để nói chuyện với nó
Nói xong Thảo Mi kéo Đang Tùng đi một mạch làm anh chẳng kiệp nói gì hết. Như biết hôm nay Thảo Mi đến là muốn cho Tùng có dịp bày tỏ tình cảm với cô , cô cũng hơi buồn nên dõi mắt nhìn theo dáng anh đến khuất dạng.
Đêm đó Diệu Như thấy bồn chồn trong dạ đứng chẳng yên ngồi chẳng đặng nên khoát chiếc áo lạnh lững thững đi dạo một mình, lần đầu tiên đi dạo cô nhìn thấy cái gì cũng vui mắt, cô tự hỏi tại sao ban đêm người ta lại đi nhiều đến thế? Nhưng khác với cô, người ta ai cũng song đôi nhìn lại cô thấy mình chỉ có một mình mà cô cũng chẳng buồn quan tâm đến điều đó đâu bởi xưa nay Diệu Như có đi với ai hai người đâu mặc dù cô cũng đã từng có bạn trai nhưng đó là tình yêu không biết mặt, chỉ biết qua thư từ còn gặp mặt thì chỉ gặp một lần, nhưng mà gặp để làm gì anh ta cũng mang dòng máu họ bội ngày gặp lại cô thất vọng vô cùng vậy mà đến bây giờ cô chưa không đón nhận một ai. Dù Đang Tùng rất chân thành thiết tha chờ đợi cô gật đầu thế mà cô cũng không thể mặc dù cô cũng rất mến anh cô cũng không biết tại sao nữa hay gì cô vẫn chờ đợi người ấy? nhưng chờ để làm gì khi chính tay cô viết thư chia tay mãi suy nghĩ nghe tiếng kèn xe cô giật mình quay lại nhìn đường phố trời bắt đầu chìm sâu vào bong tối cô lại bước quay trở về mỗi bước đi của cô thật nhè nhẹ và chầm chậm như chính cái tính hiền dịu của cô.
Trở về trường cũ thực tập Diệu như gặp lại thầy cô cũ và người con trai mà hai bên mẹ cha đã hứa hẹn duyên trúc mai cho Diệu Như với hắn, Diệu Như cũng không nói gì dù có đôi lần hắn nhìn cô với đôi mắt thân thiện, thầy cô thì hco rằng cô thay đổi nhiều quá chỉ lẳng lặng làm công việc của mình khác với Diệu Như trước đây lúc nào cũng tung tăng với tà áo trắng ngây thơ và luôn ríu rít với thầy cô những lời tinh ngịch đáng yêu. Giờ đây trước mắt họ Diệu Như ngày xưa không còn nữa chỉ còn lại một Diệu Như hoàn toàn mới.
Trong tổ Diệu Như có ba người trong ban văn trong đó có cả Diệu Như cô bé thật khó chịu khi nghe hắn tuyên bố là hắn phụ trách nhóm Diệu Như, còn hai cô nàng Thảo Mi và Mể Ngọc rất thích vì hắn rất đẹp trai lại có cái miệng xinh xắn dễ thu hút người, còn Diệu Như cái tính mắc cỡ rụt rè nằm trong tiềm thức khó mà ai nhận ra được, chỉ có Đang Tùng là người duy nhất khám phá được cô nên cô lo lắng không biết rồi đây cô có can đảm đứng lên bụp giảng chăng hay rụt rè như mỗi lần thầy gọi lên trả bài. Nãy giờ hắn nhìn Diệu Như thắc mắc không biết cô nghĩ gì mà ngó bâng quơ không nói cũng chẳng buồn cười như hai cô bạn của cô hay hắn đã nói sai điều gì cho cô giận dỗi.
_ Diệu Như em đang nghĩ gì mà ngó bâng quơ ra ngoài cửa lớp có thể chia sẻ với mọi người không?
Cô không trả lời chỉ im lặng lắc đầu, Thảo Mi quay sang nói :
_ Diệu Như đang nhớ Hàn Mặc Tử đó thầy ơi
Hắn nhíu mày
_ Có thật không Diệu Như
Cô cũng không phản ứng gì trả lời một cách nhẹ nhàng
_ Em không biết thầy hỏi Thảo Mi ấy, bạn ấy nói thì chỉ có bạn ấy biết.
Hắn bật cười ôn hòa
_ Các em đừng gọi tôi bằng thầy hãy xưng hô như anh em sẽ thân mật hơn. Bây giờ mình tạm dừng ở đây ngày mai tôi sẽ vạch ra kế hoạch cụ thể hơn.
Ba người bước ra Diệu Như bước theo sau, cô bước tới cửa văn phòng thì có tiếng vọng ra rất vui vẻ và hài hước.
_ Chào cô giáo Diệu Như. Bẵng đi mấy năm mà cô bé thay đổi ghê nhỉ?
_ Dạ chào thầy
Rồi cô mỉm cười lấy lại cung cách ngày xưa để trêu thầy
_ Em có thay đổi gì đâu chỉ tại đôi mắt của thầy già vặn hơn ngày trước đó thôi.
Thầy Duy Thiện bật cười
_ Cô bé này ghê nhỉ, hình thức thay đổi vậy mà khi giở giọng ra là tôi nhận ra gay cô nữ sinh Diệu Như ngày xưa à.
Diệu Như cười xòa
_ Bây giờ thầy có còn nói em không giống ngày xưa nữa không?
Thầy Duy Thiện lắc đầu chịu trận, hắn đứng sau lưng Diệu Như lúc nào cũng không biết hắn cười nháy mắt thầy Duy Thiện
_ Thầy chịu thua giáo sinh nhóm tôi phụ trách chưa?
_ Khoan cười đắc chí Đăng Khoa ạ, cô bé này không như thầy tưởng đâu . à thầy định đi đâu đó có đi chợ không ? thôi đi đi trưa rồi đấy
Đăng Khoa dắt xe ra cổng cô cũng từ giã thầy Thiện ra về hắn đi chầm chậm để đợi cô
_ Diệu Như lên xe anh chở em về.
_ Em muốn đi bộ thầy cứ đi chợ đi kẻo trễ thầy Thiện đợi ở nhà.
Đăng Khoa không hài lòng về cách xưng hô của Diệu Như
_ Tại sao em gọi anh là thầy? anh có dạy em bao giờ đâu với lại anh hơn em chỉ có một tuổi hà.
_ Nhưng thầy ra trường trước em hai năm rồi hơn nữa quy định của sư phạm là tất cả giáo viên phải xưng hô với nhau là thầy cô dù có dạy hay không.
Đăng Khoa khó chịu phân minh
_ Nhưng trường hợp của anh và em là ngoại lệ vì cha mẹ hai bên đã…
Hắn vừa nói đến đó cô ngắt lời
_Thôi được rồi anh đừng nói nữa em không muốn đi chung xe với anh
Cô nhăn nhó hờn dỗi bỏ đi ra phía trước gọi xe ôm chở về . Đăng Khoa nhìn theo ngẩn ngơ lắc đầu
_ Cô bé bướng bỉnh quá đi mất
Diệu Như ngồi dưới lớp cắn đầu bút suy nghĩ mặc cho Đăng Khoa đứng trên bực giảng, giảng bài một cách say sưa, cử chỉ anh nhẹ nhàng lời nói anh ôn tồn khiến cho các cô nữ sinh ngẩn ngơ nói chi đến hai cô giáo sinh Thảo Mi và Mể Ngọc , nhưng người anh đang cố tạo sức thuyết phục là Diệu Như, anh nhìn Diệu Như một cách trìu mến mặc dù cô đang lơ lững tâm hồn không để ý gì đến lời giảng của anh. Thảo Mi thúc bạn
_ Diệu Như mày sao vậy? ổng đang nhìn mày kìa định thần lại xem nào
_ Tao có làm gì đâu mà định thần, tao chỉ hổng thích nghe ổng giảng thôi. Thảo Mi nè mày nhìn xem Mể Ngọc nó đang say sưa bên tiếng sáo Trương Chi kìa dễ mắc cười quá mậy ha.
Thảo Mi nhếch môi
_ Mể Ngọc lúc nào nó chả thế việc đó tụi mình miển bàn đi. Ê Diệu Như mày thấy sao nếu vài bữa nữa ổng bắt mình đứng giảng, tao thì nghe toát mồ hôi mày ạ
Diệu Như chổi càm nhìn Đăng Khoa
_ Tao cũng có khác gì mày đâu . Thảo Mi mày xem ông Đăng Khoa kìa nhìn bộ dạng ổng giảng bài tao nhớ mấy thằng pê đê quá đi mất

Thảo Mi nghe Diệu Như nói quên là mình đang dự giờ trong lớp ngồi cười khúc khích. Mể Ngọc hốc mồm nhìn Đăng Khoa ngại ngùng, Đăng Khoa bước xuống bàn như ra hiệu để hai cô im lặng rồi tiết học ấy cũng trôi qua nhanh chóng , bốn người trở lại văn phòng . Đăng Khoa ngồi xem lại bài giảng , Mể Ngọc quay qua hỏi Thảo Mi
_ Hồi nãy mày với Diệu Như cười gì mà hổng sợ học sinh nó cười?
Thảo Mi nghe hỏi thấy ghét liếc đồng minh Diệu Như rồi lên giọng Hoạn Thư
_ Chà ! hôm nay mày ra vẽ người lớn dữ ha, mày trưởng thành từ bao giờ vậy ?coi bộ chuẩn quá ha.
Diệu Như nói có vẻ khiêu khích
_ Chuẩn là cái chắc rồi , bộ mày hổng hay tao thành người lớn rồi sao Thảo Mi rồi Diệu Như chổi càm:
Ngày ấy mới là giáo sinh

Nào đâu biết được chữ tình Ngưu Lang

Bổng một hôm em gặp chàng

Chức Nữ em biết xốn xang tim lòng
Đọc xong câu thơ Diệu Như và Thảo Mi cười to tiếng, Mễ Ngọc thẹn đỏ mặt. Đăng Khoa rất thích Diệu Như ngâm câu thơ đó nên lấy làm hài lòng khen một câu
_ Anh có ngờ đâu Diệu Như làm hay thế nhưng tiếc nhân vật đó không là em.
Diệu Như hơi rụt rè gì lời khen của Đăng Khoa nên không nói gì, Thảo Mi lém lĩnh
_ Làm gì Diệu Như được mà nhân vật đó là Mể Ngọc đây nè còn chàng Ngưu Lang sẽ là…là anh đó
Thảo Mi nói xong Đăng Khoa phản ứng thật ra Mể Ngọc cũng không ngờ đến vậy
_ Diệu Như em nói xem Thảo Mi có nói thật không? Anh là là…là..Ngưu Lang? làm gì có phải không em?
Mể Ngọc giận dỗi đứng lên
_ Tụi nó nói chơi anh hổng thích thì thôi làm gì dữ vậy? tui biết anh chê tui xấu mà.
Nói rồi Mể Ngọc bỏ chạy ra khỏi phòng, Thảo Mi chạy theo năn nỉ , Đăng Khoa đứng nhìn Diệu Như chẳng nói được lời nào. Diệu Như hứ một tiếng bỏ ra về buổi họp hôm đó ba cô giáo sinh xù một cách đáng thương
Hoàng hôn buông xuống Đăng Khoa ngồi bên cửa sổ hàng giờ vẫn không nhúc nhích , đôi mắt thẩn thờ đắm chìm vào không gian. Thầy Duy Thiện vỗ vai nửa đùa nửa thật
_ Sao? Ba cô giáo sinh mết cô nào mà coi có vẻ suy tư quá vậy? mết ai cũng được chừa Diệu Như ra nghen, vướn vào cô bé đó là khổ với tôi đó nhé.
_ Tại sao?
Câu hỏi nhấn mạnh của Đăng Khoa đã thú nhận tất cả tình cảm anh dành cho Diệu Như. Thầy Duy Thiện lắc đầu
_ Quả là không thể từ chối được rồi nhóc ạ, vậy thì tiến tới đi sợ gì? Nếu cô ấy có bạn trai rồi cũng chẳng sao trong tình cảm phải có cuộc chạy đua chứ
_ Nhưng cô ấy lạnh lùng quá
Khoa kể cho thầy Thiện nghe về chuyện ngày trước cha mẹ hai bên đã hứa với nhau kết chặt tình thâm giao vậy mà bây giờ Diệu Như xem như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nghe xong thầy Duy Thiện ra chiều thông cảm
_ Nếu nói lời hứa thì xã hội ngày nay không còn tồn tại nữa , dây tơ hồng có buột chặt hai không là do trái tim của hai người mà thôi. Hãy tỏ ra là người đàn ông anh bạn ạ
Nói rồi Duy Thiện bước vào trong còn lại một mình Đăng Khoa ngồi nghiền ngẫm với cuộc tình hứa hẹn của cha mẹ   


Mấy ngày Diệu Như không đến lớp lí do cũng không, Mễ Ngọc và Đăng Khoa đã giảng hòa, Mể Ngọc lại càng quấn quýt bên Đăng Khoa.

_ Anh Khoa hôm nay tan học sớm em mời anh với Thảo Mi uống cà fe nhé.

Thảo Mi nhìn giọng điệu Mể Ngọc thấy ghét nên xua tay.

_ Thôi tôi không đi đâu hai người cứ đi với nhau đi nghen

Thảo Mi lên xe chạy thẳng Mể Ngọc nhìn theo nguýt dài.

_ Người ta mời đi uống nước mà làm như người ta xúi vào chỗ chết vậy ghét thật.

Quay qua Khoa cô nàng nũng nịu

_ Anh đi với em nha.

Không muốn cô giận them lần nữa Khoa miển cưỡng nhận lời, đi bên cô mà Khoa cứ nghĩ đến Diệu Như không biết sao mấy hôm nay cô bé không đến trường hay vẫn còn giận anh vì thái độ quá đáng của anh hôm đó, đang suy nghĩ lung tung Mể Ngọc gọi anh làm anh giật mình

_ Đăng Khoa anh nghĩ gì vậy ? uống nước đi ly nước tràn rồi kìa

_ Ờ…ờ… anh xin lỗi anh đang nghĩ không biết sao mấy hôm nay Diệu Như vắng mặt hay cô ấy đang giận anh

_ Em ngồi trước mặt anh, anh đâu cần biết đến em có giận hay không, anh chỉ quan tâm đến Diệu Như thôi hà.

Mể Ngọc hờn dỗi quay mặt đi chỗ khác anh khó chịu xuống nước nhỏ năng nỉ

_ Thôi thôi được rồi anh không nhắc đến Diệu Như nữa em chịu chưa?

Mể Ngọc hài lòng quay mặt qua

_ Vậy mới được chứ , bây giờ anh đưa em về nhà ha, em hổng dám về một mình

Đăng Khoa không muốn nhưng biết làm sao hơn, đưa Mể Ngọc về rồi anh quay lại nhà Diệu Như, cửa đóng bên trong vẫn còn sang ánh đèn, anh làm gan gõ cửa tiếng Diệu Như giọng ra

_ Đợi một chút ạ

Kéo cửa ra Diệu Như không ngờ

_ Ủa? Đăng Khoa. Mời anh vào nhà, anh đến với ai vậy? Thảo Mi xem ai nè

Thảo Mi hạ bút xoa tay cười cười

_ Mể Ngọc đâu anh?

Đăng Khoa nghe hỏi hơi ngượng với Diệu Như

_ Cô ấy về rồi, hai em đang soạn giáo án à? Mấy hôm nay Như không đến lớp làm anh sốt cả ruột, ba mẹ đâu em?

Diệu Như chưa kiệp trả lời, Thảo Mi tròn xoe mắt ngạc nhiên

_ Sao lại ba mẹ? mà ba mẹ của ai mới được chứ?

Đăng Khoa bình tĩnh đáp

_ Thì ba mẹ của anh với Diệu Như

Diệu Như phản ứng nhẹ

_ Anh nói sai rồi. ba mẹ là ba mẹ của em thôi chứ mẹ em đâu có sinh anh ra đâu à

Đăng Khoa cười ngẩy

_ Thì cha mẹ hai bên đã kết thâm giao anh đã gọi là cha mẹ lâu rồi chỉ có em là bướng bỉnh thôi à

Thảo Mi không tin lắm

_ Thật sao Như? Có chuyện đó nữa à thế mà mày giấu nhẹm quá ra lâu nay anh Đăng Khoa quan tâm đến Như là chuyện đó bây giờ em mới hiểu.

Diệu Như có vẻ không hài lòng

_ Đó là câu chuyện đùa của mẹ thôi, thời nay ai đem chuyện áp đặt mà gã con gái chứ anh đừng hi vọng gì ở em.

Kết thúc câu chuyện Đăng Khoa bước ra về không quên dặn ngày mai Diệu Như đến lớp, nhìn anh dắt xe Như thấy nhói trong dạ

_ Tại sao mình không có một chút thương hại anh ta nhỉ?

Diệu Như tư hỏi mình rồi lắc đầu

_ Có lẽ con tim mình đã ngủ yên rồi

Diệu Như kéo cửa lại nhìn Thảo Mi thở dài leo lên giường nằm.Diệu Như không thể soạn bài được nữa, Thảo Mi thỏ thẻ.

_ Diệu Như à tao thấy anh ta yêu mày lắm, sao mày lạnh lùng quá vậy? hay mày muốn đóng trọn vai Mai Đình như bài thơ mày đã từng ngâm? Mày biết đó thời đại bây giờ mẫu người Đăng Khoa khó tìm lắm đánh mất thì mai này đừng hối hận đấy.

_ Thảo Mi mày biết đó nếu tao yêu thì tao đã yêu Đang Tùng rồi, anh ấy có thua Đăng Khoa về mặt nào đâu, ba năm trời đưa đón tao mỗi ngày hai bận cũng không làm sao làm con tim tao sống lại, tao biết mình ác lắm nhưng trái tim không yêu thì biết làm sao bây giờ?

Thảo Mi đứng lên mắc lại cái mùng miệng lép nhép

_ Tao tưởng mày giống như con Lan con của ông Tú ngày xưa ấy chứ Mai Đình nào đâu

_ Ừa tao là con Lan còn mày là thằng Điệp chắc

Cả hai cùng phá lên cười Thảo Mi nhiếc bạn

_ Mày chỉ giỏi đánh trống lãng cốt sao cho đừng ai quan tâm đến nỗi lòng sâu tận con tim của mày, chỉ có trời mới biết mày tôn thờ thằng nào.

Diệu Như kéo chăn chum cho Thảo Mi

_ Thôi ngủ đi dùm ơn nói hoài nghe chán quá

Cả hai thiếp đi vào giấc ngủ lúc nào cũng chẳng biết, tiếng gió xì xào ngoài trời, cơn mưa buồn vội vã trút xuống. diệu Như đi vào giất mộng cô thấy mình gặp lại người yêu Ngọc Triệu nắm tay cô lạc vào vườn dâu, chải nhẹ lại mái tóc cho cô, mớ tóc rối bồng bềnh trong gió, cô thấy hạnh phúc trong vòng tay của Ngọc Triệu, chợt cơn gió xoáy Ngọc Triệu biến mất cô khóc thảm thiết gọi tên anh, giật mình tỉnh giất hai má còn ướt đẫm cô thút thít bên gối hòa vào tiếng thở đều đặn của Thảo Mi.



 
Đăng Khoa diện rất chỉnh tề ra đứng giữa sân không biết để hít không khí dễ chịu của buổi sáng hay để đón Diệu Như cũng không biết nữa, chỉ biết rằng hai mắt anh đang hướng vào ánh bình minh buổi sáng . Mể Ngọc õng ẻo bước vào sân theo sau là Thảo Mi rất hiền dịu, thấy hai người bước vào anh tiến tới.
_ Diệu Như đâu Thảo Mi? lại vắng nữa à vậy mà anh cứ đợi.
Đăng Khoa đang thất vọng, Diệu Như chụp vai anh tinh ngịch
_ Hù ! em đây nè.
_ Lại giởn nữa rồi, ba cô giáo sinh bắt đền buổi họp cho anh hôm đó đi.
Thảo Mi chành miệng cười.
_ Lớn rồi còn nhõng nhẽo, Mể Ngọc sao không dỗ anh ấy đi trông anh Khoa nhỏng nhẽo xấu quá đi mất.
_ Có xấu gì đâu, tao thấy đáng yêu lắm mà Mể Ngọc yêu cơ.
Nói rồi Diệu Như nắm tay Thảo Mi bước vào trong, Mể Ngọc ngại ngùng , bẻn lẻn .
_ Mình cũng vào lớp đi anh.
Tiếng trống trường rộn rã vang lên Diệu Như nghe rối cả tơ lòng, đứng trên bực giảng Diệu Như thấy cứng đôi chân, lưỡi như tê lại nhưng cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh để giảng cho xong bài thực tập. Đăng Khoa nhìn cô gật đầu như nói tốt lắm để động viên tinh thần cho cô. Cô hít vào một hơi thật sâu rồi cô bắt đầu nói như cái máy cô cũng không biết động lực nào thúc đẩy cô mạnh dạng đến như vậy nữa. Bước ra khỏi lớp Diệu Như toát mồ hôi Thảo Mi vui mừng cười hớn hở.
_ Diệu Như nè! Lúc nãy tao thấy mày đứng trên bực giảng có vẻ chuẩn ghê làm tao nhớ đến cô giáo tao ngày trước.
_ Thôi mày nịnh Diệu Như vừa thôi nghen Thảo Mi
Thảo Mi liếc xéo Mể Ngọc
_ Mày đúng là đứa con gái không biết chia sẻ với bạn bè mà chỉ biết ganh tỵ
Nói xong Thảo Mi bỏ đi ra phía trước. Đăng Khoa đưa cho Diệu Như chiếc khăn và tủm tỉm cười.
_ Em giảng khá lắm anh mừng cho em. À Diệu Như nè chiều nay anh mời em đi uống cà fe em nghĩ thế nào? Đừng từ chối anh nhé.
Diệu Như chỉ mỉm cười thay câu trả lời rồi vội vàng bước ra cổng. Thảo Mi dắt xe ra cổng đợi bạn thấy Diệu Như bước ra Thảo Mi trêu
_ Hai người nói gì mà lâu thế, thông cảm cho nhau rồi phải không? Hãy yêu lại kẻ yêu mình ngốc ạ.
Diệu Như đánh vào nón bạn
_ Nói bậy không hà kẻo Mể Ngọc nghe được nó buồn đó.
Thảo Mi chu mỏ xí môi
_ Nó chỉ giỏi làm duyên chứ ai thèm nó. À hôm nay tao đưa mày về nhà rồi tao phải về nhà tao để chuẩn bị tinh thần mai lên giảng bài.
Diệu Như bước xuống xe, Thảo Mi vụt xe chạy đi cô bước vào nhà không vội thay đồ cô ngã mình trên chiếc ghế. Cô cảm thấy trong lòng mình hôm nay vui lắm, cuối cùng cô cũng đứng trên bực giảng. Diệu Như thấy trời đất như vào độ xuân sang, chỉ tiếc Ngọc Triệu nở phụ phàng để cô mất nửa vầng trăng, nghĩ đến đó cô trầm ngâm đôi mắt vụt buồn, sống mũi bổng thấy cay cay cô thở dài tự hỏi.
_Tình yêu là cái quái gì mà làm cho con người ta phải đau khổ đến thế nhỉ?
Chiều đến Diệu Như diện cho mình chiếc áo dài màu tím hoa cà để đi đến chỗ hẹn uống cà fe với Đăng Khoa. Anh ngồi sẵn trong quán nước cô nhẹ nhàng bước vào chiếc ghế ngồi đối diện cùng anh. Anh nhìn cô ngẩn ngơ với cái dáng lấp lánh một màu tím của tuổi học đường ngày xưa. Cô ngại ngùng đánh khẻ tiếng hỏi anh.
_ Đăng Khoa sao anh không nói gì đi chả lẽ mời em đến đây để uống nước thôi sao?
Anh thở dài nói chuyện có vẻ tự ti
_ Anh biết nói gì bây giờ hả Diệu Như? Anh những tưởng mọi chuyện cha mẹ sắp đặt xem như đã rồi chứ có ngờ đâu em lại…
Anh ngập ngừng rồi nói tiếp.
_ Anh hiểu ai lớn lên mà không có bạn huống hồ chi là một cô nữ sinh đáng yêu như em, hôm nay là một sinh viên đầy bí ẩn với cánh mày râu.
Diệu Như thở dài nhìn anh ái ngại
_ Anh đã biết như vậy thì theo anh chúng ta phải làm sao cho vui lòng cả hai?
_ Có gì khó xử đâu hở em. Chúng ta coi như lời hứa của cha mẹ chỉ là lời hứa suông thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.
_ Anh không giận em đấy chứ? Em hy vọng chúng ta sẽ thân thiết hơn với tình cảm anh em.
_ Anh cũng tin là vậy. bây giờ để anh đưa em về nhé.
Anh thở nhẹ một cái và hỏi lại cô
_ Bây giờ em dễ chịu hơn hồi nãy rồi phải không?
_ Vâng! Có lẽ là thế
Diệu Như mỉm cười thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ mọi vấn đề giải quyết nhanh chóng hơn cô nghĩ nhiều , cô cảm thấy vui sướng và hạnh phúc biết dường nào, cô sẽ không còn bị ràng buộc bởi sợi dây vô hình của tình cảm này nữa.